Thông tin hiện vật
Áo tơi của dân tộc Kinh sưu tầm của Bà Nguyễn Ngọc Cang - Nghệ nhân đoàn nghệ thuật truyền thống thành phố Huế, tỉnh Thừa Thiên Huế, áo tơi được làm từ tháng 10 năm 1996; Kích thước: dài 107 cm; rộng 97 cm; vòng cổ 49 cm.
Áo tơi là vật dụng gắn bó mật thiết với đời sống của bà con nông dân, với đồng ruộng Việt Nam, dùng để che mưa, che nắng khi đi làm. tránh được cái nóng oi ả đến rát lưng của những ngày hè, tránh ướt vào mùa mưa và làm ấm người vào mùa lạnh. Trước cách mạng tháng tám, hầu hết bà con nông dân ở mọi miền đều dùng áo tơi khi đi làm đồng, Bà Nguyễn Ngọc Cang được người mẹ của mình dạy làm áo tơi từ khi còn ở tuổi thiếu niên. Khi đó gia đình còn nghèo lắm, ăn cơm phải độn thêm nhiều thứ mới đủ no. Nhưng công việc phải làm tất bật quanh năm ngày tháng. Cứ có thời gian rảnh, mẹ của bà lại tranh thủ đưa con đi lấy lá cọ hay lá móc mang về phơi khô. Muốn lá cọ phẳng, khi phơi phải trở lá nhiều lần. Sau đó bà học cách xếp từng lượt lá, buộc và đan cuống lá dầy đặc, lớp nọ chồng lớp kia đều đặn để tạo thành áo tơi. Những năm cuối thế kỷ XX, chỉ có gia đình bà và một số ít bà con ở vùng xa, giao thông khó khăn, vừa tiện nguồn nguyên liệu, vẫn còn làm và sử dụng áo tơi. Song khi kinh tế trong gia đình khá hơn, bà mua áo mưa về sử dụng tiện lợi hơn.Vì vậy, chiếc áo tơi ít ai sử dụng, bà Cang cất đi, coi như kỷ vật của người Mẹ thân yêu.
Ngày nay, khi công nghiệp phát triển, các nhà máy sản xuất hàng loạt áo mưa bằng nhựa, các vùng thành thị nhanh chóng lãng quên áo tơi, bà con nông dân ở các vùng quê tiện đường giao thông cũng ngại làm áo tơi, vì làm ra nó cũng khá công phu và mất nhiều thời gian. Vì thế mà áo tơi chỉ còn được biết đến trưng bày ở bảo tàng hay trên sàn diễn sân khấu.
Xem các hiện vật khác